Quãng thời gian này là quãng thời gian tương đối bình an đối
với cậu, hàng ngày cậu vẫn chơi, tập và theo học 1 lớp đại học hệ từ xa, tuy
nhiên cũng chính khoảng thời gian chuẩn bị kết thúc cuộc đời Sinh Viên một biến
cố lớn đã xảy ra với cuộc đời cậu “Bố mất” một trụ cột trong nhà ra đi để lại
cho cầu 1 chàng trai ít phải va chạm với xã hội bon chen lần đầu phải chịu sự
mất mát của Sinh Tử.
Biến cố này làm cho tâm hồn cậu nặng chĩu, thương nhớ bố,
cậu mong bố quay trở về, mong được trở về ngày xưa khi cả nhà còn xum vầy đầy
đủ, cậu hàng đêm nhớ tới tiếng kêu đau đớn của bố cậu khi bệnh nặng, nhớ những
ngày cuối cùng bố cậu vẫn từng đêm buông màn cho cậu ngủ dù bệnh đã nặng hơn.
Hàng ngày, cậu ra sân ngồi nhìn hàng cây leo bên bờ tượng tưởng bố cậu đang tỉa
cây dây leo mỗi khi nó chằng chịt bờ tưởng, chọc từng quả gấc cho nó thõng
xuống giàn, nhìn cây mai vàng mà bố cậu từng mang về.
Cậu ngồi, nhắm mắt mường tượng bố, và từ như sâu thẳm có một
bài hát vọng lên:
Lời chào của em...
Là cơn gió mát vang trong tiếng hát mỗi sáng từng ngày
Lời chào của em...
Là cơn gió mát nên đẫu đi đâu...
Em cũng mang theo..
Đây là câu hát mà đứa cháu cậu luôn nghe khi bố cậu ốm nặng,
cả nhà mở cho cháu nghe và chơi cùng cậu khi mọi người bận chăm bố cậu. Từng
hình ảnh, hình ảnh của ngày đó, thời khắc đó hiện lên trong đầu cậu, thời khắc
bàn tay bố cậu ướt đẫm mồ hôi mà người ta bảo là hiện tượng “thoát dương” rồi
khi bố cậu yếu dần, yếu dần..và rồi, lịm đi..lịm đi…..
Bố cậu mất,không..không
phải, có cái gì đó đang hồi sinh, không phải bố cậu sống lại mà là một thứ khác
đang được sinh ra từ đó, Tử có phải là Tử, rồi như thời gian quay nhanh, cậu
thấy 1 thứ gì đó được sinh ra, không, hình như trước đó là một cái gì vừa mới
mất đi để cái mới này được sinh ra..Sinh có phải là Sinh, cứ như vậy, kế tiếp,
kế tiếp, cậu thấy sự sống sinh ra, mất đi…Hòa tan, tụ lại…
Cậu chợp hiểu ra: Bố
ơi, bố hãy an tâm ra đi nhé, đừng lo cho con, Duyên bố con mình ở bên nhau đã
hết, bố giờ lại bắt đầu với 1 “duyên” mới của tạo hóa, con cũng vậy, con cũng
sẽ tiếp tục với “duyên” của con, rồi sau này con cũng sẽ như bố bây giờ, khi
“duyên” này hết, sẽ lại một “duyên” khác sinh ra. Rồi sẽ có 1 ngày bố con ta
lại có “duyên” nào đó với nhau, bổ nhỉ!!!
Sinh có phải là Sinh, Tử có phải là Tử, trong sinh có phải
có tử, trong tử có phải có sinh, Sinh có phải vì duyên, tử có phải cũng vì
duyên.
0 comments:
Post a Comment