Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ hình hài của các chị khỏa
thân, Cả 4 chị đều đẹp nhưng chị Mỹ và Xuân có nét đẹp gần như hoàn hảo, còn
chị Hiền và Hậu thì có vẻ đẹp chất phác của người phụ nữ nông thôn khỏe mạnh,
những đường cong của các chị như nét vẽ của tạo hóa, bộ ngực trắng tròn, hơi
dài, bầu đủ hình nhưng đều vô cùng tuyệt mỹ.
Tôi hụp đầu tĩnh tâm lại, một lúc, một lúc nữa..tiếng các
chị đùa tan dần, im lặng, chỉ còn tiếng nước chảy như đang lả lơi với đá. Tôi
ngó ra, lại thêm một điều làm tôi sững lại, các chị đang mơn trớn cho nhau, 4
chị..như đang hòa làm 1, rồi tách ra, rồi lại hòa lại cứ như dòng suối kia đang
đùa dỡn với cát, bàn tay các chị xoa lên bộ ngực của nhau, mơn trớn nó, thơm
yêu nó, nó cũng như đáp lại, căng lên, căng lên mãi cùng với tiếng thở ẩn trên
môi chị nó ưỡn ra, vươn lên thêm.
Rồi các chị áp sát vào nhau, thật sát, thật sát, một cảm
giác như các chị đang thực sự lạc vào một trốn thiên đường nào đó, đầy đam mê,
thỏa mãn…Biệt kích, biệt kích địch..chạy mau..tiếng chị Thảo bỗng vang lên kèm
theo đó là những tiếng súng chát chúa, tôi thấy các chị chỉ kịp vơ vội tấm áo
rồi chạy….nhưng chỉ một thoáng chút đó một tiếng nổ vang trời khiến từng dòng
nước tung lên, bỏng dát như muốn trừng trị sự lả lơi của nó mới đây. Nước đó
như nóng lên, chuyển sang màu lửa đỏ, là máu, là máu của các chị…tôi thấy rõ
từng tấm thân trắng muốt của các chị tung lên rồi vương quoanh dòng suối, mới
đây thôi tôi còn thấy đó là những mỹ nữ giờ thì chỉ còn là máu, là thịt, là da
là xương..chỉ vài năm nữa thôi, có lẽ cũng chỉ vài năm, mà không trăm năm nữa,
thì đến xương trắng kia liệu có còn không (?).
Tiếng chị Thảo gào lên đứt quãng, không gian chậm lại chậm
lại mãi……tôi thấy rõ 1 viên đạn đang bay về phía chị, nó lúc đầu còn nhanh, sau
chậm dần và giờ như nó đứng im, đứng im cùng với những giác ngộ của tôi..Người
tôi nhẹ bẫng, tôi bay lên, là tôi, chàng trai thế kỷ 21 còn bên dưới là chàng
trai dân tộc đăng ngơ ngác bất động cùng với khung cảnh xung quoanh. Tôi cố di
chuyển tới chỗ viên đạn đang bay tới chị Thảo, chạm tay vào nó, bỏng rát..tôi
bắt đầu dùng sức đẩy nó..viên đạt thật nhỏ nhưng sao lại nặng vô cùng, cố hết
sức tôi cũng chỉ đẩy được một chút chẳng biết có đủ để lệch đường đạt không.
Không còn kịp nữa đâu, thời gian đã tới rồi em ơi..tôi gẩng
lên nhìn, thì ra đó là 4 chị, Hiện, Hậu, Mỹ và Xuân…Các chị đang lơ lửng trên
bầu trời, trên đôi vài đã mọc thêm đôi cách tuyệt trần, tóc các chị đã xanh và
dày lại…Các chị, các chị đã trở thành những thiên thần rồi uh…Các chị không trả
lời chỉ khẽ mỉn cười, thời gian đã đến rồi, chuẩn bị đi thôi em, chị Thảo vẫn
phải làm một số việc tại trần gian. Còn về việc tương lai chiến tranh còn kéo
dài, sau hòa bình là một thời gian dài đất nước chìm trong khổ đau nhưng em an
tâm, rồi những kẻ xấu, những kẻ đi ngược lại với lợi ích quốc gia sẽ bị đào
thải và trừng trị, tương lai sẽ có nhiều sự biến chuyển khổng lồ, người có tâm,
có hùng lược sẽ làm việc cần làm em ạ. Duyên của em là ở chỗ khác em nhé..!!!
Thôi các chị đi đây, em đi sau nhé…!!!
Kẻ có tâm, có hùng lược ư, làm thế nào để thế giới, để nhân
dân được hạnh phúc, phồn thịnh đây, làm như thế nào để các quốc gia không còn
tranh chấp lợi ích đây, có lẽ đúng cần 1 kẻ có tầm, có hùng lược để biến thế
giới này, loại người này thực sự "thống nhất", đại đồng, phồn thịnh, hạnh phúc…!!!
Khung cảnh tự nhiên mờ ảo, một cái gì đó bỗng kéo tôi, hút
tôi thật mạnh, một chiều thế giới khác chẳng.
Hết phần 18+ duy nhất - Phần tiếp theo là phần lạc vào thế giới của quyền lực, bạo lực..
0 comments:
Post a Comment